Trích Từ: Phật Giáo Việt Nam
Thượng Tọa Thích Chân Quang
Công đức phước báo đem Phật Pháp, nhân quả giới thiệu, truyền bá cho người khác hiểu biết, thì với phước đó mình có thể làm Thánh và đắc đạo được. Phước đó hưởng không bao giờ hết.
Khi chúng ta giúp ai có hiệu quả lớn thì phước sẽ lớn. Còn hiệu quả nhỏ thì phước nhỏ.
Ví dụ thế này: Có hai người cần mình giúp, một người thiếu ăn.
Thì mình cho họ một triệu đồng để họ mua thức ăn. Còn một người đi học nghề và họ không có tiền đóng tiền học nghề. Và mình cho họ tiền đi học nghề.
Cả hai mình đều bố thí giúp đỡ một triệu đồng, nhưng mà hai cái phước khác nhau. Hai quả báo trở lại khác nhau. Bởi vì khi mình cho họ một triệu, họ sống được trung bình là hai tháng. Sau này quả báo trở lại thì mình sẽ sống đầy đủ được trong 20 năm. Nhân quả là như vậy.
Nhưng mà lại không bằng người mình giúp một triệu học nghề. Khi mà có nghề rồi họ sống được hết một đời. Cũng một triệu nhưng đem lại lợi ích là 2 tháng, nhưng cũng một triệu thì lợi ích là một đời.
Thì nhân quả là nhiều kiếp mình sinh ra và ở kiếp nào mình cũng được no ấm, có nghề nghiệp đàng hoàng, có công ăn việc làm và luôn luôn được người ta kính trọng trong khoảng 20-30 chục kiếp như vậy.
Chúng ta thấy cùng một số tiền, cùng một công sức bỏ ra để giúp người. Nhưng giúp cách nào để hiệu quả lớn thì phước rất lớn. Nhưng trong việc giúp người thì có một cách giúp hiệu quả không chỉ một đời. Mà là vô lượng đời. Đó là giúp cho con người tin được được Phật Pháp nhân quả vô lượng kiếp về sau.
Khi người ta tin được nhân quả, nghiệp báo rồi thì người ta không dám làm điều tội và chỉ siêng làm việc phước. Thì phước đó người ta hưởng được vô lượng kiếp.
Khi người ta hưởng được vô lượng kiếp thì phước đó mình cũng không tính kể được. Cho nên, công đức phước báo đem Phật Pháp, nhân quả giới thiệu, truyền bá cho người khác hiểu biết, thì với phước đó mình có thể làm Thánh và đắc đạo được. Phước đó hưởng không bao giờ hết.