Người cha già và chiếc bát gỗ!

Translate into Other Languages
Trích Từ: Phật Giáo Việt Nam


Một ông cụ già yếu đang sống cùng gia đình người con trai, con dâu và một đứa cháu trai 4 tuổi. Đôi tay cụ đã run rẩy, mắt cũng đã mờ và bước chân thì vô cùng chậm chạp.

Cả gia đình cùng nhau dùng bữa tối nhưng bàn tay run rẩy và đôi mắt mờ đục của người cha khiến ông không thể ăn uống như người bình thường.

Thức ăn từ chiếc thìa của ông cứ rơi vãi ra khắp sàn nhà, khi cầm cốc tay ông quá run khiến sữa đổ hết ra chiếc khăn trải bàn. Con trai và con dâu rất khó chịu với mớ hỗn độn mà ông tạo ra. Người con trai bàn với vợ: “Chúng ta phải làm gì đó với tình trạng này của cha thôi. Ông cứ làm đổ sữa, gây ra tiếng động khi ăn và làm rơi đồ ăn ra sàn nhà mãi vậy thì ai mà chịu nổi”.

Vậy là hai vợ chồng kê một chiếc bàn nhỏ ở trong góc nhà và người cha phải ngồi đó ăn một mình trong khi cả nhà quây quần ở chiếc bàn ăn chung. Bởi vì người cha già đã làm vỡ vài chiếc đĩa nên con trai và con dâu của ông đưa cho ông một chiếc bát gỗ để ăn.

Vợ chồng người con kê cho cha già một chiếc bàn riêng cùng một chiếc bát gỗ để ăn riêng

Thỉnh thoảng liếc mắt về phía vợ chồng người con và đứa cháu đang vui vẻ ăn tối cùng nhau, ông lại lặng lẽ khóc bởi lẽ ông phải ngồi ăn trong cô đơn. Tuy nhiên, ông chỉ nhận được những lời cảnh báo nhói lòng của vợ chồng người con vì ông cứ đánh rơi dĩa hoặc làm đổ thức ăn.

Đứa cháu nội đã âm thầm chứng kiến tất cả. Một buổi tối nọ, người cha thấy con trai mình đang ngồi trên sàn nhà và loay hoay với đống gỗ vụn.

Anh ta dịu dàng hỏi con: “Con đang làm gì thế?”.

Đứa bé cũng ngọt ngào đáp lại: “Con đang làm bát gỗ để sau này mẹ và bố dùng đó”.

Cậu con trai mỉm cười và quay lại với công việc đang dang dở của mình.

Những lời lẽ của đứa con như sấm đánh bên tai, người cha và người mẹ dường như chết lặng. Và họ đã hiểu ra điều gì đó. Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má họ. Họ không thốt lên một tiếng nào nhưng họ đều hiểu mình cần phải làm gì.

Ngay buổi tối hôm đó, người con trai nắm tay cha mình và nhẹ nhàng dắt cha quay lại bàn ăn chung của gia đình. Từ đó cho đến cuối đời, người cha già đều được quây quần ăn tối cùng con cháu mình. Và vì lý do nào đó, cả người con trai và con dâu đều không còn để ý rằng cha mình có đánh rơi dĩa, làm đổ sữa và làm bẩn khăn trải bàn nữa không.