Có 4 Dạng Người Luôn Sống Khổ

Trích Từ: Hoa Vô Ưu
Thích Tánh Tuệ

1. Người Có Khuynh Hướng Cực Đoan

Nhà Phật thường nhắc đến đạo lý sống Trung Đạo. Cái gọi là Trung Đạo chính là không đi theo hướng cực đoanquá mức. Bởi lẽ bất cứ việc gì khi đi đến cực điểm, cũng sẽ bắt đầu rơi xuống theo hướng ngược lại. Tương tự như vậy, nếu như một người đen đủi đến mức cực điểm, cũng chớ vội cực đoan, nghĩ không thộng, thường thì ”qua cơn bĩ cực đến hồi thới lai”, (qua lúc khó khăn đến hồi thư thái). Và ngược lại, khi thành công gặp vận may cũng đừng quá đắc chí mà hành xử thiếu suy nghĩ thì họa sẽ kéo đến liền.

2. Người Tự Cao Tự Đại

Sống ở trên đời, người khiêm tốn thường được yêu mến, ngược lại, tự cao tự đại sẽ bị người khác chán ghét. Điều này thì hầu như ai cũng hiểu rồi nhưng vẫn thường mắc phải. Người ta thường hay rước lấy thị phi là vì nói quá nhiều, thích can dự vào chuyện không đâu. Sống trong nghịch cảnh cần phải ưỡn ngực, ngẩng cao đầu; sống trong điều kiện thuận lợian lạc, nên giữ tinh thần thận trọng, đề cao cảnh giác để đề phòng họa hại; lúc thành công nên tự nhắc bản thân hãy khiêm tốn, đừng khoa trương hay huyễn hoặc bản thân.

3. Người Quá Tham Vọng

Một đời người, khi đến trần trụi, khi ra đi cũng trần trụi. Ăn uống một ngày cũng chỉ là ba bữa cơm, ngủ cũng chỉ cần đến một phòng. Vậy thì ôm dục vọng quá lớn để làm gì, trong khi nó chỉ khiến con người ta luôn luôn cảm thấy không thỏa mãn? Dục vọng quá lớn cũng là nguồn cơn của mọi khổ đau trên đời. Con người, muốn bớt phiền não, đầu tiên cần phải học được cách buông. Nhưng hãy hiểu rằng buông chính là buông tham muốn chứ không phải buông bổn phận và trách nhiệm đang là..

4. Người Hay Xét Nét

 Có những lúc, con người sống quá xét nét sẽ dễ trở nên phiền não bởi những việc tiểu tiết xung quanh; sống phớt lờ một chút, có khi lại cảm thấy vui vẻhạnh phúc. Bởi vì sao? Bởi vì người hay xét nét thường quá nghiêm túc, bất luận là việc lớn hay nhỏ đều cho là to tát, nghiêm trọng, nghĩ nhiều dẫn đến mệt mỏi, cuộc sống luôn bị những việc vặt vãnh chi phối, chiếm dụng hết thời gian, khó mà cảm thấy vui vẻthanh thản..

Trong khi đó, người sống phớt lờ sẽ ít bận tâm đến những việc xung quanh, có lẽ vì thế mà cuộc sống trở nên đơn giản và có phần qua loa đại khái, nhưng cũng nhờ vậy mà họ tìm được hương vị thực sự của đời sống bình an. Làm người, hãy cứ đơn giản; làm việc, hãy cứ thực tế, để tháng ngày trôi qua nhẹ nhàng, giản đơn, thong dong tự tại, vậy là đủ.

Lý tưởng mà không tham vọng 
Hòa hợp nhưng không hòa tan 
Dịu dàng mà không yếu đuối
Ràng buộc mà vẫn tự do 
Ước mơ.. nhưng không ảo tưởng
Kính trọng mà không thần tượng
Như Ý chẳng bằng Ý Như..

♦♦♦
Trong Khoảnh Khắc Này

Trong phút giây này em có hay!
 Vạn vật quanh mình đang chuyển xoay  
Có mầm non hé, hoa cười nụ,
Chiếc lá xa cành theo gió bay.

Trong khoảnh khắc này em biết chăng!  
Có người hạnh phúc, kẻ băn khoăn
 Nơi tê nghèo đói, đời cô quạnh  
Chỗ nớ … ngày chưa hết nhọc nhằn.

Cũng trong tíc tắc, từng hơi thở
Vô vàn đi, đến, diệt và sinh  
Mắt ai vừa khép, ai vừa mở
Kẻ reo vui, người khóc một mình.

Trong thoáng giây này em biết không! 
 Buồn, vui nhân thế rất mênh mông..
 Nơi chìm mưa bão, nơi chinh chiến  
Thiện, ác vần xoay mãi một dòng.

Phút nao tỉnh thức em ngồi lại  
Nhìn ra thế giới, nghĩ về mình.
 Thấy chăng một thứ chi thường tại?
 Chập chờn mộng, thực kiếp nhân sinh.

Trong sát na này ta biết đâu
 Có người bừng giấc mộng thiên thâu.  
Từ miền tịch lặng vô biên ấy
 Thầm gửi niềm Thương khắp địa cầu.