Translate into Other Languages
Trích Từ: Phật Giáo Việt Nam
Hòa Thượng Thích Thanh Từ
Ngài Phong Nguyệt khóc vì ở trong chúng 500 người. Người thông thì nhiều, người kiến tánh thì không có. Thông là thông gì? Kiến tánh là kiến cái gì?
Chỗ này nếu nói mình nương kinh sách mà hiểu ở mình ở trong thân 5 uẩn có Phật tánh không sanh không diệt, hiểu như vậy chưa phải là kiến tánh chỉ là thông hiểu thôi.
Kiến tánh là đi đứng nằm ngồi lúc nào cũng không quên, không có mất cái thật đó thì lúc đó mới gọi là kiến tánh.
Kiến tánh là phải huân tu.
Như quý Phật tử có cái thấy cái biết mà không chấp đó là niết bàn, chấp thì không phải niết bàn.
Chừng nào cả năm thấy biết không chấp mới là thứ thiệt, giờ phút này chấp, giờ phút khác không chấp thì chưa phải thứ thiệt, cái nhỏ không chấp, cái lớn chấp chưa phải thiệt.
Thiệt hay không thiệt tùy thuộc chỗ mình huân tu sâu dày hay cạn mỏng.
Nhiều người nói đạo hay lắm mà gặp chuyện tức, nói la nghe om sòm.
Kiến tánh là luôn luôn sống được với cái thực đó, thấy rõ như không bao giờ thiếu nó.
Cho nên quý vị đọc trong Chứng Đạo Ca Ngài Huyền Giác có nói, giả sử như vòng lửa quay trên đầu thì định huệ Ngài cũng không mất, quả là kiến tánh là vậy đó, vậy mới làm chủ được giải thoát sanh tử.
Còn mình biết, nói hiểu biết rồi đó, nhưng biết rồi để đó, còn chuyện thế tình vẫn sống như thế tình, không thể gọi là kiến tánh được.