Giờ nào cũng là giờ tu

Translate into Other Languages
Phật Giáo Việt Nam
Hòa Thượng Thích Thanh Từ

Khi tu đừng sợ còn vọng tưởng, chỉ sợ chúng ta không biết được vọng tưởng. Vọng tưởng còn mà chúng ta thấy biết rõ ràng, tức là kiểm soát được vọng tưởng, còn để nó dẫn đi xa lắc rồi mới giật mình, đó là bị vọng tưởng lừa.

Trong bài Sám Hối Sáu Căn thường đọc mỗi chiều, có nói:

“Người dưng chết chóc,

Nước mắt ráo khô,

Thân quyến qua đời,

Đầm đìa lệ máu.”

Nghĩa là nghe người ngoài chết mình tỉnh bơ, còn nếu đó là cha mẹ hoặc người thân ruột thịt của mình thì tràn trề lệ máu, nghe như sét đánh.

Đó là vì mình không ý thức được lý vô thường.

Nghe tin có người chết, đó là một sự cảnh tỉnh lớn lao, nhắc mình phải ráng tu.

Cái chết đến bất cứ lúc nào, đuổi gấp từ người này đến người kia, không phải đến bảy tám mươi tuổi mới chết, mà bất cứ độ tuổi nào cũng có thể chết.

Vì vậy mỗi người phải nhớ cái chết luôn chờ chực bên mình, phải nỗ lực cố gắng tu, đừng để tâm rong ruổi theo phàm tục.

Chúng ta tu là thấy rõ từng tâm niệm của mình, đó là cái gốc.

Đa số người khi ngồi thiền còn chú tâm tỉnh giác, đến lúc ra ngoài lại thả lỏng, vậy là thiệt thòi.

Làm sao khi ngồi thiền thấy rõ từng tâm niệm, tới lúc ra ngoài cũng thấy từng tâm niệm của mình.

Mỗi người tự chăn, tự giữ như vậy mới có thể tiến được.

Nếu khi ngồi thiền mới tu, còn ra ngoài thả trôi thì sự tu sẽ giảm.

Ngày đêm 24 giờ mà chỉ ngồi tu có sáu giờ, tức một phần tư thời gian, còn ba phần tư kia thả lỏng thì không tốt.

Cho nên tất cả phải ráng kềm chế, trong khi đi công tác lao động nặng nhẹ gì cũng phải dòm chừng, đừng để rong ruổi.

Như vậy tu mới có kết quả.

Mỗi người tập làm chủ lấy mình, lần lần sẽ thuần thục.