Trích Từ: Phật Giáo Việt Nam
Thượng Tọa Thích Chân Quang
Vì sao tu tập từ tâm có công đức như vậy, như chúng ta đã phân biệt giữa phước và đức. Phước là do lợi ích chúng sanh, đức là do cái tốt của tự tâm. Tu tập Từ Tâm tức là tăng trưởng đức bên trong.
Đức là cội gốc vững bền cho mọi phước nghiệp bên ngoài, là vốn liếng để tựu thành vô lượng công hạnh khác. Người thuần thục từ tâm là người đã có sẵn kho tàng vô giá.
Công đức của từ tâm đủ sức phá tan dần các kiết sử, trợ duyên lớn lao cho Thiền Định Giải Thoát. Trong Pháp Cú Truyện Tích có thuật: Một số Tỳ Kheo ở trong rừng tu tập bị các thần cây phá phách không yên. Phật dạy các vị khởi Từ Tâm đối với chúng sinh, sau đó Chư Thiên đã hộ trì sự yên ổn cho các vị tiến Tu.
Lòng Từ cảm ứng sự hỗ trợ của Chư Thiên, hiệu quả hơn lời cầu nguyện từ một tâm hồn ích kỷ. Kẻ ích kỷ muốn được sự hỗ trợ của Chư Thiên bằng lời cầu nguyện, vẫn không thành tựu bằng một người chan rãi Từ Tâm cho tất cả chúng sinh, bởi hai cách thức: Một người sẽ giúp đỡ kẻ khác hoặc do lý trí phân biệt thiện ác.
Nên người này cố gắng làm điều thiện, tránh điều ác, hoặc do Từ Tâm thương yêu chúng sinh nên người này cố gắng hi sinh giúp đỡ cho kẻ khác nhưng trong hai trường hợp tác thiện như vậy, một do lý trí, một do Từ Tâm thì hành vi bởi Từ Tâm vẫn làm tươi mát lòng người hơn cả.
Chúng ta không phủ nhận vai trò quan trọng của lý trí trong việc phân biệt thiện ác, nhưng cũng cần có Từ Tâm như dòng suối trong mát mùa hè, như tia nắng ấm áp mùa xuân một cách tự nhiên, thoải mái. Người thuần lý trí sẽ đối xử tốt với mọi người nhưng vẫn có vẻ khô khan cứng cõi, còn người thuần thục Từ Tâm sẽ đối xử tốt với tất cả mọi người trong vẻ bao dung ưu ái. Và ai cũng thích trường hợp thứ hai này.