Một Bữa Ăn; Một Ngụm Nước Đều Do Nhân Quả Tiền Định!

Trích Từ: Phật Giáo Việt Nam
Hòa Thượng Tịnh Không


Vì dù có mong cầu cũng không được gì, mọi suy tưởng đều là vọng tưởng mà thôi. Vậy thì hà tất gì mình phải chịu khổ, phải làm khó cho chính mình chứ?

Nếu trong mạng của bạn không có mà bạn vẫn một mực tham lam, một mực phải có cho được thì nhất định tai nạn liền đến.

Tai nạn này có 2 loại:

1. Bị bệnh
2. Gặp phải hoạ hoạn

Vì thế, chớ nên tham lam muốn có cho được.

Nếu bạn dùng thủ đoạn không chánh đáng để có được mà bạn vẫn bình an vô sự, vẫn có thể sống tốt thì đó là do trong mạng của bạn có đại phước báo, chính đại phước báo này đã che chở cho bạn.

Thế nhưng đại phước báo này sẽ nhanh chóng mất đi, vì đã bị tổn giảm, khi phước hết rồi thì tai nạn liền hiện tiền.

Địa vị cũng là như vậy.

Trong mạng của bạn chỉ có địa vị ngần đó, nhưng bạn không cam chịu bạn lại muốn hướng lên cao hơn, thế thì tai nạn, ma bệnh thẩy đều sẽ tìm đến bạn.

Năm tôi 28 tuổi, lão cư sĩ Châu Kính Trụ có tặng cho tôi quyển Liễu Phàm Tứ Huấn, tôi một mạch liền đem nó xem qua 30 lần, đại khái đã dùng hết 2 tuần lễ.

Tôi thật rất cảm động và bội phục tiên sinh Viên Liễu Phàm rất nhiều.

Ông Viên Liễu Phàm được Khổng tiên sinh phê đoán bát tự rất rành rẽ, mỗi năm ông thu nhập bao nhiêu, thi cử đậu đến hạng thứ mấy đều chẳng sai mẩy may.

Cho nên, Viên Liễu Phàm biết số mạng đã định sẵn là như vậy rồi, ông liền tin tưởng, vọng niệm gì cũng chẳng dấy khởi.

Vì sao? Trong mạng đã định sẵn là không có rồi thì dù ta có muốn cũng chẳng được, trong mạng là có thì dù ta có không muốn cũng chẳng được luôn, coi như xong, đơn giản là chẳng nghĩ đến nữa, tâm ông liền thanh tịnh, liền đắc Định.

Cho nên, một người thật sự tin tưởng vào vận mạng của chính mình, cái gọi là “Một bữa ăn, một ngụm nước đều do tiền định”, thì tâm của họ liền được Định, không có vọng tưởng.

Tại sao vậy? Vì dù có mong cầu cũng không được gì, mọi suy tưởng đều là vọng tưởng mà thôi. Vậy thì hà tất gì mình phải chịu khổ, phải làm khó cho chính mình chứ?